Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Giáng sinh sắp đến trong thành phố


Balcon L'usine - Saigon
 
Vincom đã hoàn thiện trang trí Noel: ông già Noel và bà già Noel dắt tay nhau trong đống quà và đống gậy cắm lỏng chỏng. Văn hóa phương Tây dù đề cao giá trị cá nhân nhưng khi về Việt Nam các bạn ấy modified đi và ngay cả ông già Noel cũng có đôi có cặp. Nhưng ông Trời thì lại luôn cô đơn (Ông trời cô đơn - Quái vật tí hon). Các cửa hàng cũng bắt đầu rục rịch trang trí Noel. Không khí quá!
Lúc đang đứng nhìn trang trí Noel ở Vincom, 2 đứa trẻ (chắc là lớp 1) đi qua, 1 đứa nói "Anh vẫn thắng!". Ngay từ nhỏ, khi bạn đã được giáo dục về sự thắng thua, về sự so sánh thì tâm hồn bạn luôn bị gò bó trong điều đó. Mình nghĩ là không nên. Mọi điều, mọi con người, chỉ cần lướt qua cuộc sống của bạn, thì cũng là cái duyên và nó đều có 1 giá trị nào đó, chỉ là bạn có trân trọng và để tâm vào điều đó không hay thôi.
Hôm nay bị ốm, chiều cứ ngồi bần thần nên viết nhảm vậy thôi. Chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều.
Bây giờ cố gắng tập trung vào làm cho xong bài tập cuối kỳ rồi đến Hanoi Flea Market cuối tháng 12.

 Đà Lạt - 12.2011

Saigon 24.12.2012
Sau đấy là ta sẽ được lượn! Yay!

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

cho một đêm mưa (lại) mất ngủ

Hôm nay trên đường về tiện đường ghé qua Rosie, gặp mẹ Mai của ĐS đang ngồi đan len. Sà vào nói chuyện với cô cứ như được về nhà, rồi được cô cho ăn ruốc nấm, thịt bò khô cô tự làm, rồi được cô kể những chuyện tình, hát cho nghe những bài nhạc Trịnh mà "hồi 17 cô hát bài này khủng khiếp lắm". Cô Mai nói trong nhạc Trịnh cô để ý có 3 thời điểm đẹp nhất: "một ngày mùa Thu ở Huế, một đêm mưa Đà Lạt, và một chiều hè Sài Gòn.". Có lẽ một phần nào cũng vì những thời điểm ấy gắn với những kỷ niệm của riêng cô.
Mưa giữ khách. Câu chuyện cứ lan man từ chuyện này sang chuyện khác. Nói chuyện với cô Mai cứ muốn ngồi mãi, nói mãi, mưa mãi và ăn mãi không thôi.
Một ngày dài mệt nhoài, và một buổi tối đáng yêu.
Giờ thì dù mệt nhưng mà cứ bị thức chong mắt ra, trong khi ngày mai tiếp tục lại là một ngày dài nữa. Mà chẳng làm được riêng cho mình điều gì..


"Đôi khi con tim hò hẹn,
Ngậm ngùi vì một ngày mưa bắt đầu."

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

chuyện về những con mèo, cái áo len, và Bố

Tình yêu đối với loài mèo của mình là do được chính bố mình tạo ra. Hồi còn bé, bố hay đi công tác và có lần mang về 1 con mèo tam thể. Đó là con mèo đầu tiên của mình nên mình rất nhớ. Mình còn nhớ bố kể chuyện khi bố nhìn thấy nó ở trong 1 quán ăn, nó đang bị nhốt trong lồng và nhìn bố với con mắt van xin. Thế là mèo ta được lên đường cùng bố về Hà Nội.
Rồi không biết bao nhiêu đời mèo đã đi qua đời cả 2 bố con. Mẹ thì vẫn hay cằn nhằn mỗi khi nó ị hay tè bậy, nhưng mỗi khi không ai nó mèo ăn (cả 2 bố con đều yêu mèo nhưng rất lười cho mèo ăn) thì vẫn là mẹ cho bọn mèo ăn.
Chính bố cũng là người thấy mình hay vẽ bậy vào sách vở của bố rồi hàng ngày đón mình ở lớp 1 buổi trưa, đáng lẽ phải học bán trú cùng các bạn thì mình được cho đi học vẽ, học đàn, học chơi cờ, học hát, học tin học ở Cung Thiếu Nhi.
Lại nhớ hồi mình khoảng 5 tuổi, có lần bố đi công tác, hay phải đi đâu đấy mình không nhớ lắm, nhưng nhớ nhất là cái áo len vẫn có mùi của bố mà mình nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chặt để đi ngủ. Hồi ấy nhà còn chật, chỉ 9m2, cả nhà sống sao mà vui và tình cảm!
Tính mình bướng từ bé, mỗi lần bị bố cho ăn đòn cũng rất ít khi chịu khóc thét lên như những đứa trẻ khác, chỉ khi quá đau thì mới ăn vạ một tí. Có lần không biết mình hư chuyện gì, bị bố trói trong tấm màn rồi nhốt trong cái phòng 9m2 ấy, bố giả vờ bỏ đi. Cảm giác của 1 đứa trẻ bị bỏ rơi và nhốt lại thật sự là rất kinh khủng.
Bây giờ, khi bố đã có tuổi và không còn khỏe và vui vẻ như trước, nhưng bố vẫn thích mèo. Cảnh ưa thích trong nhà của mình là khi bố đặt con mèo lên đùi ngồi ăn cơm hay ngủ trưa thì con mèo cũng nằm ngủ trên ngực bố. Chẳng có gì là ngớ ngẩn cả.
Nhưng khi nào mình có con (chắc còn rất lâu nữa), mình sẽ cố gắng trở thành 1 bà mẹ mà ngôi nhà với đứa trẻ vui như 1 cái rạp xiếc, có chó, có mèo (tất nhiên trừ voi và hổ). Và sẽ không bao giờ nhốt nó 1 mình gào khóc và bỏ đi, vì mình hiểu cái cảm giác ấy nó thế nào. Ghi lại những dòng này để sau này có con còn nhớ mà tuân thủ thực hiện! Mà cũng chẳng nói trước được điều gì cả..

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

những quán hẹn (2)

Như đã nói, có những cuộc gặp và những nơi những chốn gắn với cả cuộc đời ta, hay ít nhất là một giai đoạn của cuộc đời.
Cộng cafe đã là một nơi như thế, và tiếp tục là một nơi như thế.
Khi quán Cộng cafe mới mở địa điểm thứ 2 ở một con phố lớn, ngay gần quảng trường Ba Đình lịch sử, bạn bè tôi đã coi đây là một điểm hẹn mới. Và rồi đến một ngày, khi những người bạn tình cờ ngồi cùng với nhau trong một chiều mùa thu Hà Nội tháng 10, giữa không khí mát mẻ và nói những câu chuyện không đầu không cuối.
Tôi lại tình cờ gặp lại anh tại Cộng. Sau khi tôi vừa nhắc đến anh. Sau khi anh nói với tôi "Anh sẽ nhớ em. Dù sao đó cũng là một khoảng thời gian đẹp, anh sẽ nhớ"..
Kết thúc thực sự thường là khi ta quay lại điểm xuất phát của nó. Để bắt đầu một câu chuyện mới. Hoàn toàn khác.

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

day by day

Có những buổi sáng bắt đầu vào lúc 11h trưa,
Có những ngày kết thúc vào lúc 5 giờ sáng,
Có những buổi sáng bắt đầu vào lúc 6 giờ sáng,
Có những ngày dài lê thê kết thúc vào lúc 7 giờ tối,
Bất kể lúc nào,
Ngày dù ngắn hay dài,
Giấc ngủ dù chập chờn, hay đến nhanh và ở lại lâu,
Em cũng nhớ anh,
Nhớ anh,
Nhớ anh,
Nhớ anh!

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

to remember you are a woman

Mấy tuần trước vừa đọc một bài báo cũ trên Đẹp về một cô gái thuê nhà sống trong một chung cư cũ Sài Gòn, đường  thoát nước của khu nhà có vấn đề. Nước từ toilet nhà trên ngấm xuống trần nhà cô, nước từ phòng tắm của cô lại chảy thẳng xuống nhà dưới. Chủ nhà tầng trên không chịu hợp tác sửa chữa. Rồi cả chủ nhà trên lẫn tầng dưới thường đập cửa sau 8 giờ tối để phàn nàn và dọa nạt, gồng mình để chống chọi trước sự bắt nạt một cô gái sống một mình là quá sức với cô.
"Một giọt nước rơi đánh tóc một cái và tôi lần tay trên danh bạ điện thoại, tìm tên một người bạn. 
Không phải là những anh bạn gay khuyên tôi "ừ, bình tĩnh đi, đừng có drama", không phải là những anh bạn làm ngành xây dựng cũng khuyên tôi bình tĩnh đi và "ngày mai anh sẽ đến xem nhà", không phải là một anh bạn nói "để anh trả tiền thuê nhà mới phụ em, em chỉ cần dọn khỏi đó, coi như em mất cắp số tiền đã bỏ ra sửa nhà, như thế có đơn giản hơn không?"
Cô lại gọi điện cho một thằng bạn ở Hà Nội chỉ để nghe anh ta chửi rủa những kẻ bắt nạt kia và bênh vực cô.
"Tôi cần được bảo vệ, tôi cần được che chở - dù những việc đó tôi có thể tự làm. Tôi cần có một người để nói với tôi những lời mạnh mẽ trấn an như thế... Tôi là một người phụ nữ - tôi cần một người đàn ông!
"

Bây giờ thì mình lại rơi vào một hoàn cảnh đỡ căng thẳng hơn nhiều nhưng cũng tương tự: đường ống nước phòng mình bị hỏng, mỗi lần đi tắm hay toilet phải vặn mở khóa van, không thì nước sẽ phun ra ồ ạt từ cái đường ống dưới lavabo. Mỗi lần đi tắm là một lần chết ngập trong cái nhà tắm nước chảy lênh láng, vừa tốn nước, vừa căng thẳng nhìn cái ống nước phun mà không còn tâm trạng thư giãn gì hết khi đi tắm. Đã thử động vào cái đường ống đấy nhưng nước càng chảy mạnh hơn.
Những lúc thế này mới thấy có những việc chỉ dành cho đàn ông. Mình không nói hiện tại mình cần một người đàn ông.
Khi tắm (dù căng thẳng với cái vòi nước), mình vẫn có thể bật nhạc cho át tiếng nước chảy, sau đó thì nhẩn nha vừa gặm chocolate dâu ngọt lịm mà không sợ bị ai chê béo lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà cho đỡ ngọt, vừa sơn móng tay cùng với màu tóc. Những thói quen con gái làm khi muốn giết thời gian ở một mình, để dành cho bản thân nhiều hơn.

Nhưng có lẽ khi những căng thẳng của cuộc sống ngày càng dày lên, có thể mình sẽ cần một người có khả năng sửa một cái ống nước, an ủi và tỏ ra quan tâm khi cột điện đầu phố nhà mình bị nổ, mọi thứ trở nên tối om, chỉ còn lại le lói ánh sáng từ cái laptop (sắp hết pin) và cái điện thoại (cũng sắp hết pin) lúc nào cũng chờ một tin nhắn trong khi bài vở công việc chồng chất cần hoàn thành, và hàng nghìn những thứ nhỏ bé khác..

Giờ thì mình vẫn cứ tiếp tục nhẩn nha gặm chocolate dâu và uống trà, sơn móng tay, hút thuốc và tận hưởng những ngày tháng tự do còn dài trước mắt!

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

một tối mưa mùa thu

Nhiều khi chỉ cần một thay đổi lớn và nhỏ, dù rằng sự thay đổi ấy đã  là quen thuộc, vẫn mang lại nhiều cảm xúc và bối rối..
Nghe Em còn nhớ hay em đã quên trong một tối mưa tháng 10 của Hà Nội, bỗng dưng nhớ Sài Gòn và bạn bè điên cuồng. Viết đúng những gì đang nghĩ trong đầu lên Facebook đôi khi cũng không phải một hành động ngớ ngẩn và dở hơi. "What's on your mind?"
Vừa kê lại chỗ ngủ và chỗ làm việc hôm qua, tối nay đã lục đục dọn lại một lần nữa..
Bây giờ chỗ nằm để ngủ và thức dậy sẽ sát cạnh cửa sổ. Thế là đêm nay sẽ tha thồ nghe tiếng mưa mà đi ngủ, rồi sáng mai sẽ tha hồ run rẩy vì gió và tỉnh dậy giữa nắng trong lành của buổi sáng.
:)

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Blog entry nhiều từ "yêu" nhất từ trước đến nay, nhân đêm thứ 3 mất ngủ..

và mở truyện "Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ" của bác Nguyễn Nhật Ánh ra đọc:

Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ
Một con ngồi yên một con đổi chỗ
N.N.A

Bài thơ đầu tiên con mèo Gấu làm tặng con mèo tên là Áo Hoa dịch ra (từ tiếng mèo) là như thế này:

Bé yêu yêu đã ngủ chưa
Anh yêu yêu cũng mới vừa ngủ xong
Nến yêu yêu cháy trong phòng
Tình yêu yêu cháy trong lòng yêu yêu..

Thơ của thi sĩ Gấu chỉ bốn câu mà có tới mười chữ "yêu".

Nghe Yêu yêu quá..
Bọn mèo, cuộn tròn nằm ngủ cả ngày, quên ngày quên tháng, cho đến lúc béo ú lên. Mà càng béo thì càng được yêu chứ - nhiều lúc cũng ước giá mà mình được biến thành một con mèo lười giống thế, với đầy đủ đặc quyền đặc lợi của loài mèo, như con Boo nhà mình chẳng hạn. 

Đọc xong bài thơ này, nhớ ra có những lúc mình còn ước giá mà mình được làm một con mèo như Áo Hoa, cũng được một anh mèo đáng yêu như anh mèo Gấu yêu đến thế là cùng!

| đêm vẫn trôi, bàn phím vẫn lạch cạch, mèo Boo vẫn đang nằm lim dim bên cạnh |

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

văn tả cảnh tặng bạn.

Trời tang tảng sáng.
Tiếng chim hót véo von quanh một cái tổ chim cúc cu.
Cô bé tóc xù nằm cuộn tròn trong chăn ngủ khì.
Những cơn ác mộng, khi đám đông trêu đùa bạn thì cũng đừng sợ.
Đã có tớ ở bên cạnh.
Và tớ cũng không khóc nhè nữa!
Tiếng chuông chùa xa xa vang vang điểm lại..

(Nhìn, nghe cảnh và âm thanh yên bình lúc này mà sao những tiếng gõ lạch cạch trở nên quá vô duyên!)

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

To travel more is to know more, to know more is to be more.

Đà Lạt | 12 - 2011

Lại lên cơn thèm đi. Mộc Châu, Hà Giang đang vẫy gọi mà ở nhà biết bao nhiêu việc phải giải quyết. Bỏ hết mọi thứ để đi hay giải quyết hết mọi thứ rồi... thanh thản ra đi?

Hôm nay đọc Horoscope về cung Sagittarius của mình có đoạn mình rất tâm đắc: "Sagittarius love higher education of all kinds. They might be bored with formal schooling but they love to study on their own and in their own way. A love of foreign travel and interest in places far away from home are also noteworthy characteristics of the Sagittarius type. To travel more is to know more, to know more is to be more, to cultivate the higher mind is to grow and to reach more".

Từ bé, mình được bố mẹ cho đi khá nhiều, mọi chuyến đi đều để lại nhiều kỷ niệm mà đến bây giờ khi xem lại những tấm ảnh mình vẫn cảm nhận được những cảm xúc lúc đó.
8 tháng tuổi, lần đầu tiên được đi du lịch với bố mẹ - Sầm Sơn, đến giờ vẫn còn cái ảnh của 1 con bé mặt mũi phụng phịu cưỡi ngựa. 4 tuổi được đi Hạ Long, lên tàu du lịch và đánh rơi một cái dép xuống biển.
Một trong những chuyến đi đáng nhớ nhất là với bố, khi mình và bố mẹ vào Sài Gòn, sau đó mẹ có công việc phải ở lại Sài Gòn 3 tháng, mình và bố đi tàu ra và dừng lại ở Nha Trang và Huế. Khi đó mình vừa học xong cấp 1, xếp thứ 5 trong lớp và thi tốt nghiệp được 19/20đ nên đó được coi như 1 phần thưởng. Vẫn nhớ đến Nha Trang cùng chú Phong bạn bố có 2 cô con gái trạc tuổi mình, cùng đi thuyền ra đảo. Sau đó về Hà Nội mình vẫn gửi cho bạn kia thiếp chúc mừng sinh nhật có hình Hoàn Châu Cách Cách (đang là mốt thời đó). Nhớ Huế với những chuyến xe đạp rong ruổi hết lăng tẩm này đến con dốc khác của 2 bố con, thích nhất mỗi lần được xuống dốc trên núi Châu Chữ đường đến lăng Khải Định. Hai bố con đi qua cầu Trường Tiền, bố dắt xe còn con chạy trước chụp ảnh. Bố bế lên ngồi ở đầu cầu chụp ảnh. Hoàng hôn bên sông Hương. Rồi không hiểu tự nhiên đang vui vẻ không nhớ vì sao mình lại vùng vằng và bị bố cho ăn đòn ở khách sạn. Rồi sau đấy quên cả túi quà mang từ miền Nam cho các chị họ ở khách sạn Huế. Nhớ những đêm ngủ trên tàu, mang búp bê ra chơi, đặt lên cửa sổ phòng ngủ trên toa tàu và làm rơi xuống hành lang, thế là bị đứa trẻ con khác lấy mất mà không dám khóc gọi bố dậy vì sợ.
Lớn hơn một chút thì đi Trung Quốc dịp Olympic vừa rồi năm 2008, cùng ông nội, bố và em trai. Đi cùng 3 người đàn ông nên mình luôn là đứa la cà nhất. Đi tàu suốt từ Hà Nội lên Lạng Sơn, rồi Nam Ninh, lên Tây An, Bắc Kinh và lại vòng xuống Quảng Châu, sau đó lại về Nam Ninh để về Việt Nam. Đi trong 15 ngày, thế mà về đến Hà Nội đã thấy ngơ ngác vì cứ quen "tua xảo yuén" ở Tàu.
Đến Tây An mà chưa vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng dù đã đứng ở ngay ngoài cổng, chỉ vì không hiểu cái tên tiếng Tàu kia là thằng nào và... tiếc tiền vì không hiểu sao vé vào cửa tự nhiên đắt bất thường chỉ để vào... một cái công viên. Trong khi cả đoàn người ta ùn ùn kéo vào tham quan thì trải khăn ra nằm ngủ trên bãi cỏ giữa 2 rặng liễu và gió mát hiu hiu.
Đến Bắc Kinh mà... chưa vào Cố Cung, chỉ vì trận sốt vô duyên sau 1 ngày lang thang chờ tìm được khách sạn - dịp đó phải trốn cả cảnh sát Trung Quốc để vào được Bắc Kinh. Sau đó tìm được một cái hầm, đúng nghĩa cái hầm ở ngay gần ga phía Tây Bắc Kinh, nơi duy nhất đồng ý cho người nước ngoài thuê mà không cần giấy tờ. Thế là mình được tận hưởng cả 1 ngày với cơn sốt trong 1 cái hầm ở giữa Bắc Kinh! Cũng là một kỷ niệm nhớ đời.
Nhớ chuyến Đà Nẵng - Hội An - Huế. Bố chở cả nhà (4 con người) trên 1 chuyến xe máy từ Đà Nẵng đến Hội An, đi tráng men 1 ngày rồi tối lại về lại Đà Nẵng. Vô cùng hâm mộ và khâm phục tinh thần du lịch bụi của bố mình.
Mình được biết, chỉ có khoảng 200.000 trong túi mà trước đây bố đã từng lái xe sang đất Campuchia rồi chạm đến cả đất Thái. Chỉ sợ mỗi lần ngồi sau vô-lăng của bố, cứ như đi tàu lượn siêu tốc!
Cứ như thế, tình yêu và niềm vui thích khi du lịch được bố nhen nhóm từ bé đến tận bây giờ bố mình vẫn rất thích đi nhưng sức khỏe càng ngày càng không cho phép. Mình tự đặt mục tiêu 30 tuổi sẽ đưa bố mẹ đi Châu Âu. Sẽ cố mà thực hiện!
Nếu được chọn, mình sẽ tìm một người nào thích đi chơi như bố mình để lấy làm chồng :D

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

my rare girly corner


Mình vốn không phải người quá điệu đà trong việc dùng mỹ phẩm và các sản phẩm dưỡng da dưỡng tóc. Mình thấy chúng lằng nhằng, cầu kỳ và mất thời gian. Với Moroccanoil, mọi chuyện lại khác.
Tưởng tượng vào một buổi sáng thứ 2 đầu tuần, bạn rất muốn ngồi một góc bên cửa sổ uống một cốc cà phê để bắt đầu ngày mới cho tỉnh táo và thư thái. Nhưng thời gian của bạn không còn nhiều, mà còn phải kem chống nắng, kem dưỡng da, dưỡng tóc, rồi đủ thứ make-up và nước hoa để bắt đầu tuần mới xinh đẹp. Với Moroccanoil thì mình không mất nhiều thời gian như vậy, chỉ cần đổ một chút ra tay, xoa đều rồi vuốt lên tóc. Hãy cảm nhận mùi hương vẫn còn thơm trên bạn và cảm giác dễ chịu, mượt mà trên da và tóc bạn.
Bây giờ thì bạn tha hồ làm những việc khác, và thả hồn ra ngoài cửa sổ mà không phải lo lắng về mái tóc dựng đứng, khô khốc hay không chịu vào nếp nữa. Cảm ơn Moroccanoil vì đã giúp mình giữ lại một chút nữ tính còn sót lại, hihi

* Moroccanoil Treatment là một loại dầu dưỡng tóc chiết xuất từ hạt argan theo công thức của những người phụ nữ Ma-rốc, mới về đến Việt Nam chưa được nửa năm nay. Đây là một loại dưỡng tóc được sử dụng rất phổ biến tại nước ngoài, ngay cả các celebrity cũng rất ưa thích và các salon tóc chuyên nghiệp đều khuyên dùng ;)Link

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Hanoi Hanoi





Hanoi, first day of Lunar New Year - Tet

This time, i'm busy with Hanoi Flea Market and family, friends always surround.
This week, i'll back to Saigon and far apart from my loves in Hanoi.
Whatever, last time was great and it's a memorable memory :)

(photo will be update more soon, now Hanoi is sunny and i must go out to enjoy a cup of coffee on pavement)


Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

English breakfast

I always feel happy with a full breakfast in the morning. I can enjoy my meal and the view through my window. Let's start the day!

Giới thiệu về tôi