Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Đà Lạt và những ngày cuối năm.

Chợ cũ Đà Lạt.

Ngồi trên bậc thềm chợ, cạnh những người bán hàng rong, những sạp quần áo cũ đổ đống, những người tụ tập đánh bài ăn tiền và trẻ con... Ngắm mây trôi qua ngọn cây thông đang đứng cô đơn phía xa xa.
Bỗng xe cảnh sát tới, mọi người nháo nhào, những tấm bạt chất đầy quần áo, tất, mũ khăn len, và cả ghế nhựa của những người đang ngồi đánh bài nhanh chóng được lôi qua những bậc thềm, ném qua lan can cầu thang khu chợ cũ.
Bậc thềm chợ thưa hẳn người. Tôi trèo lên lan can ngồi nhìn sự thay đổi chóng mặt đó.
Mây trên trời vẫn trôi qua ngọn cây thông cô đơn xa xa..

Cafe Tùng, chiều tối.

Người già và thanh niên ngồi im lìm trong những góc tối, cạnh cửa sổ. Khói thuốc nghi ngút.
Cây thông đặt ở quầy bar đang nhấp nháy là thứ duy nhất trông có vẻ vui ở đây. Ngay cả nhạc bật trong quán cũng buồn, những bản nhạc xưa, Ngọc Lan, Khánh Ly...
"Trong giấc mơ em, anh là tất cảảả..." - cô bé nhân viên phục vụ quán hồn nhiên nghêu ngao. Ông chủ quán nghe được đùa đùa: "Gì hả, anh nào là tất cả? Có anh tiền là tất cả thì đúng!"...
Những dãy ghế salon bọc da nâu, đồ gỗ và cafe cũng có màu nâu cánh gián. Tôi chậm rãi uống từng ngụm nhỏ trong bóng tối, đầu bỗng vang vang "Em uống, từng ngụm nhỏ bóng tối, từng ngụm nhỏ bóng tối, để biết anh không bao giờ trở lại..."


Những con dốc nhỏ.

Có những con hẻm sâu hun hút trên những con dốc ấy. Những ngôi nhà xây cheo leo ven theo những con dốc. Mỗi nhà sơn một màu, có cửa sổ màu xanh, màu vàng nhạt, treo cờ đỏ sao vàng phấp phới. Nhà nào cũng trồng ít nhất một cây hoa. Ngay cả đến văn phòng công an phường cũng treo 4 chậu hoa ở trước cửa, không biết có phải vì sắp Lễ hội Hoa không.
Tôi trèo xuống một con hẻm dốc xám xịt. Ở dưới, vài người phụ nữ bế trẻ con tươi cười hiếu khách, "Hello" cứ như gặp khách nước ngoài, hay đó là thói quen khi gặp người lạ của họ? Giữa hẻm có 1 nhà trồng hoa giấy nở hồng cả hàng rào sắt, bên cạnh phơi vài bộ quần áo trẻ con, có cái áo len đỏ đan tay thật dễ thương, chắc là của 1 trong những bà mẹ vừa cười "hello" với tôi trên kia. Đi tiếp thì toàn thấy rác là rác, bốc mùi. Bịt mũi mãi rồi cũng ra được phố lớn thông ra bên cạnh.
Tung tăng mãi thì cũng mỏi chân. Lại chui vào cafe Tùng. Trưa nay không khí trong quán đỡ u ám hơn buổi chiều hôm trước. Paul Mauriat í éo trên loa. Cây thông vẫn nhấp nháy vui vẻ, không khí Noel vẫn còn tràn ngập ở đây.
Rồi cũng đến lúc phải rời Đà Lạt. Hẹn gặp những thung lũng hoa và núi cao ở dịp khác..




(by Blackberry camera)
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi