Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

dans le café de la jeunesse perdue/ ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối

Mượn tiêu đề của cuốn "Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối" của Patrick Modiano - tác giả người Pháp vừa nhận giải Nobel văn học 2014, một Paris buồn, ảm đạm hiện ra với quán cà phê Le Condé. 

"Cuốn tiểu thuyết viết về những kỷ niệm xưa cũ mà sống động, trong một tiếng thở dài, một đoạn nhạc ngắn nhưng tinh tế và vô cùng sâu lắng."


Tôi thích cà phê vào buổi sáng, ngắm đường phố và người qua lại, hít thở không khí mát mẻ và trong lành. Hà Nội vào những cơn mưa đầu đông, trời cũng âm u như Đà Lạt năm nào.

Nhưng, những cơn mộng dài, sự hão huyền, tình yêu của Đà Lạt lưu danh thiên cổ chẳng phải bởi người Pháp, không ở nơi người Việt mà là vì người Nhật. Họ đã gặp nhau ở đây, yêu nhau vào những ngày của năm 45, mà từ ấy người đàn bà ấy dù trôi dạt nơi nào ở Nhật thì tâm hồn cũng mang trong mình ảo mộng Đà Lạt, nơi tình yêu thật gần cái chết. Sunset boulevard của Mỹ, Floating Clouds, phim được chuyền thể từ tiểu thuyêt của nữ văn sĩ Fumiko Hayashi, của Nhật, Veronika Voss Tây Đức cũ, những nỗi buồn đề chế. 

Nhớ những cuộc tình ngắn và sóng gió.
Nghĩ về tuổi trẻ lạc lối. 
Cảm thấy như người già..

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Giáng sinh sắp đến trong thành phố


Balcon L'usine - Saigon
 
Vincom đã hoàn thiện trang trí Noel: ông già Noel và bà già Noel dắt tay nhau trong đống quà và đống gậy cắm lỏng chỏng. Văn hóa phương Tây dù đề cao giá trị cá nhân nhưng khi về Việt Nam các bạn ấy modified đi và ngay cả ông già Noel cũng có đôi có cặp. Nhưng ông Trời thì lại luôn cô đơn (Ông trời cô đơn - Quái vật tí hon). Các cửa hàng cũng bắt đầu rục rịch trang trí Noel. Không khí quá!
Lúc đang đứng nhìn trang trí Noel ở Vincom, 2 đứa trẻ (chắc là lớp 1) đi qua, 1 đứa nói "Anh vẫn thắng!". Ngay từ nhỏ, khi bạn đã được giáo dục về sự thắng thua, về sự so sánh thì tâm hồn bạn luôn bị gò bó trong điều đó. Mình nghĩ là không nên. Mọi điều, mọi con người, chỉ cần lướt qua cuộc sống của bạn, thì cũng là cái duyên và nó đều có 1 giá trị nào đó, chỉ là bạn có trân trọng và để tâm vào điều đó không hay thôi.
Hôm nay bị ốm, chiều cứ ngồi bần thần nên viết nhảm vậy thôi. Chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều.
Bây giờ cố gắng tập trung vào làm cho xong bài tập cuối kỳ rồi đến Hanoi Flea Market cuối tháng 12.

 Đà Lạt - 12.2011

Saigon 24.12.2012
Sau đấy là ta sẽ được lượn! Yay!

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

cho một đêm mưa (lại) mất ngủ

Hôm nay trên đường về tiện đường ghé qua Rosie, gặp mẹ Mai của ĐS đang ngồi đan len. Sà vào nói chuyện với cô cứ như được về nhà, rồi được cô cho ăn ruốc nấm, thịt bò khô cô tự làm, rồi được cô kể những chuyện tình, hát cho nghe những bài nhạc Trịnh mà "hồi 17 cô hát bài này khủng khiếp lắm". Cô Mai nói trong nhạc Trịnh cô để ý có 3 thời điểm đẹp nhất: "một ngày mùa Thu ở Huế, một đêm mưa Đà Lạt, và một chiều hè Sài Gòn.". Có lẽ một phần nào cũng vì những thời điểm ấy gắn với những kỷ niệm của riêng cô.
Mưa giữ khách. Câu chuyện cứ lan man từ chuyện này sang chuyện khác. Nói chuyện với cô Mai cứ muốn ngồi mãi, nói mãi, mưa mãi và ăn mãi không thôi.
Một ngày dài mệt nhoài, và một buổi tối đáng yêu.
Giờ thì dù mệt nhưng mà cứ bị thức chong mắt ra, trong khi ngày mai tiếp tục lại là một ngày dài nữa. Mà chẳng làm được riêng cho mình điều gì..


"Đôi khi con tim hò hẹn,
Ngậm ngùi vì một ngày mưa bắt đầu."

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

chuyện về những con mèo, cái áo len, và Bố

Tình yêu đối với loài mèo của mình là do được chính bố mình tạo ra. Hồi còn bé, bố hay đi công tác và có lần mang về 1 con mèo tam thể. Đó là con mèo đầu tiên của mình nên mình rất nhớ. Mình còn nhớ bố kể chuyện khi bố nhìn thấy nó ở trong 1 quán ăn, nó đang bị nhốt trong lồng và nhìn bố với con mắt van xin. Thế là mèo ta được lên đường cùng bố về Hà Nội.
Rồi không biết bao nhiêu đời mèo đã đi qua đời cả 2 bố con. Mẹ thì vẫn hay cằn nhằn mỗi khi nó ị hay tè bậy, nhưng mỗi khi không ai nó mèo ăn (cả 2 bố con đều yêu mèo nhưng rất lười cho mèo ăn) thì vẫn là mẹ cho bọn mèo ăn.
Chính bố cũng là người thấy mình hay vẽ bậy vào sách vở của bố rồi hàng ngày đón mình ở lớp 1 buổi trưa, đáng lẽ phải học bán trú cùng các bạn thì mình được cho đi học vẽ, học đàn, học chơi cờ, học hát, học tin học ở Cung Thiếu Nhi.
Lại nhớ hồi mình khoảng 5 tuổi, có lần bố đi công tác, hay phải đi đâu đấy mình không nhớ lắm, nhưng nhớ nhất là cái áo len vẫn có mùi của bố mà mình nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chặt để đi ngủ. Hồi ấy nhà còn chật, chỉ 9m2, cả nhà sống sao mà vui và tình cảm!
Tính mình bướng từ bé, mỗi lần bị bố cho ăn đòn cũng rất ít khi chịu khóc thét lên như những đứa trẻ khác, chỉ khi quá đau thì mới ăn vạ một tí. Có lần không biết mình hư chuyện gì, bị bố trói trong tấm màn rồi nhốt trong cái phòng 9m2 ấy, bố giả vờ bỏ đi. Cảm giác của 1 đứa trẻ bị bỏ rơi và nhốt lại thật sự là rất kinh khủng.
Bây giờ, khi bố đã có tuổi và không còn khỏe và vui vẻ như trước, nhưng bố vẫn thích mèo. Cảnh ưa thích trong nhà của mình là khi bố đặt con mèo lên đùi ngồi ăn cơm hay ngủ trưa thì con mèo cũng nằm ngủ trên ngực bố. Chẳng có gì là ngớ ngẩn cả.
Nhưng khi nào mình có con (chắc còn rất lâu nữa), mình sẽ cố gắng trở thành 1 bà mẹ mà ngôi nhà với đứa trẻ vui như 1 cái rạp xiếc, có chó, có mèo (tất nhiên trừ voi và hổ). Và sẽ không bao giờ nhốt nó 1 mình gào khóc và bỏ đi, vì mình hiểu cái cảm giác ấy nó thế nào. Ghi lại những dòng này để sau này có con còn nhớ mà tuân thủ thực hiện! Mà cũng chẳng nói trước được điều gì cả..

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

những quán hẹn (2)

Như đã nói, có những cuộc gặp và những nơi những chốn gắn với cả cuộc đời ta, hay ít nhất là một giai đoạn của cuộc đời.
Cộng cafe đã là một nơi như thế, và tiếp tục là một nơi như thế.
Khi quán Cộng cafe mới mở địa điểm thứ 2 ở một con phố lớn, ngay gần quảng trường Ba Đình lịch sử, bạn bè tôi đã coi đây là một điểm hẹn mới. Và rồi đến một ngày, khi những người bạn tình cờ ngồi cùng với nhau trong một chiều mùa thu Hà Nội tháng 10, giữa không khí mát mẻ và nói những câu chuyện không đầu không cuối.
Tôi lại tình cờ gặp lại anh tại Cộng. Sau khi tôi vừa nhắc đến anh. Sau khi anh nói với tôi "Anh sẽ nhớ em. Dù sao đó cũng là một khoảng thời gian đẹp, anh sẽ nhớ"..
Kết thúc thực sự thường là khi ta quay lại điểm xuất phát của nó. Để bắt đầu một câu chuyện mới. Hoàn toàn khác.

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

day by day

Có những buổi sáng bắt đầu vào lúc 11h trưa,
Có những ngày kết thúc vào lúc 5 giờ sáng,
Có những buổi sáng bắt đầu vào lúc 6 giờ sáng,
Có những ngày dài lê thê kết thúc vào lúc 7 giờ tối,
Bất kể lúc nào,
Ngày dù ngắn hay dài,
Giấc ngủ dù chập chờn, hay đến nhanh và ở lại lâu,
Em cũng nhớ anh,
Nhớ anh,
Nhớ anh,
Nhớ anh!

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

to remember you are a woman

Mấy tuần trước vừa đọc một bài báo cũ trên Đẹp về một cô gái thuê nhà sống trong một chung cư cũ Sài Gòn, đường  thoát nước của khu nhà có vấn đề. Nước từ toilet nhà trên ngấm xuống trần nhà cô, nước từ phòng tắm của cô lại chảy thẳng xuống nhà dưới. Chủ nhà tầng trên không chịu hợp tác sửa chữa. Rồi cả chủ nhà trên lẫn tầng dưới thường đập cửa sau 8 giờ tối để phàn nàn và dọa nạt, gồng mình để chống chọi trước sự bắt nạt một cô gái sống một mình là quá sức với cô.
"Một giọt nước rơi đánh tóc một cái và tôi lần tay trên danh bạ điện thoại, tìm tên một người bạn. 
Không phải là những anh bạn gay khuyên tôi "ừ, bình tĩnh đi, đừng có drama", không phải là những anh bạn làm ngành xây dựng cũng khuyên tôi bình tĩnh đi và "ngày mai anh sẽ đến xem nhà", không phải là một anh bạn nói "để anh trả tiền thuê nhà mới phụ em, em chỉ cần dọn khỏi đó, coi như em mất cắp số tiền đã bỏ ra sửa nhà, như thế có đơn giản hơn không?"
Cô lại gọi điện cho một thằng bạn ở Hà Nội chỉ để nghe anh ta chửi rủa những kẻ bắt nạt kia và bênh vực cô.
"Tôi cần được bảo vệ, tôi cần được che chở - dù những việc đó tôi có thể tự làm. Tôi cần có một người để nói với tôi những lời mạnh mẽ trấn an như thế... Tôi là một người phụ nữ - tôi cần một người đàn ông!
"

Bây giờ thì mình lại rơi vào một hoàn cảnh đỡ căng thẳng hơn nhiều nhưng cũng tương tự: đường ống nước phòng mình bị hỏng, mỗi lần đi tắm hay toilet phải vặn mở khóa van, không thì nước sẽ phun ra ồ ạt từ cái đường ống dưới lavabo. Mỗi lần đi tắm là một lần chết ngập trong cái nhà tắm nước chảy lênh láng, vừa tốn nước, vừa căng thẳng nhìn cái ống nước phun mà không còn tâm trạng thư giãn gì hết khi đi tắm. Đã thử động vào cái đường ống đấy nhưng nước càng chảy mạnh hơn.
Những lúc thế này mới thấy có những việc chỉ dành cho đàn ông. Mình không nói hiện tại mình cần một người đàn ông.
Khi tắm (dù căng thẳng với cái vòi nước), mình vẫn có thể bật nhạc cho át tiếng nước chảy, sau đó thì nhẩn nha vừa gặm chocolate dâu ngọt lịm mà không sợ bị ai chê béo lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà cho đỡ ngọt, vừa sơn móng tay cùng với màu tóc. Những thói quen con gái làm khi muốn giết thời gian ở một mình, để dành cho bản thân nhiều hơn.

Nhưng có lẽ khi những căng thẳng của cuộc sống ngày càng dày lên, có thể mình sẽ cần một người có khả năng sửa một cái ống nước, an ủi và tỏ ra quan tâm khi cột điện đầu phố nhà mình bị nổ, mọi thứ trở nên tối om, chỉ còn lại le lói ánh sáng từ cái laptop (sắp hết pin) và cái điện thoại (cũng sắp hết pin) lúc nào cũng chờ một tin nhắn trong khi bài vở công việc chồng chất cần hoàn thành, và hàng nghìn những thứ nhỏ bé khác..

Giờ thì mình vẫn cứ tiếp tục nhẩn nha gặm chocolate dâu và uống trà, sơn móng tay, hút thuốc và tận hưởng những ngày tháng tự do còn dài trước mắt!

Giới thiệu về tôi